Nhìn hoàn cảnh sống của đôi vợ chồng này, nhiều người tự hỏi không biết họ còn khổ tới bao giờ.
Bất cứ ai ở làng Tnung, xã H’Bông, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai cũng đều biết đến hoàn cảnh của gia đình anh Kpuih Mong (30 tuổi) và chị Ksor Bieng.
Hiện tại, anh chị và 3 đứa con đang sống trong căn lều tồi tàn, nằm trên một bãi đất trống. Trong nhà chẳng có bất cứ thứ gì đáng giá, chỉ là nơi che mưa, che nắng tạm thời cho 5 con người cùng khổ.
Được biết, chị Ksor Bieng cho hay vợ chồng chị có 3 người con, con đầu tên Ksor Đinh (13 tuổi) bị nhiễm chất độc màu da cam. Vì chất độc quái ác này mà Ksor Đinh bị tật, chân tay co rút, em không thể đứng dậy mà chỉ có thể bò lê trên sàn nhà.
Nhà nghèo, lại đông con nên chị Ksor Bieng phải gửi con thứ hai vào nhà thờ nhờ nuôi giúp, còn con út thì khỏe mạnh nhưng thường xuyên bị vợ chồng chị để tự do vui chơi, tự lo lấy bản thân vì bố mẹ còn gánh nặng mưu sinh.

Chị cũng cho hay bé Đinh năm nay 13 tuổi nhưng chưa nói được, chưa tự xúc ăn được. Mỗi lần nhìn con, vợ chồng chị lại đau lòng. Cũng bởi cái nghèo bao nhiêu năm qua, mà cả gia đình chẳng có lấy một cái nhà tử tế để ở, mãi mới dựng được cái lều ở tạm trên mảnh đất mà dân làng cho.
Nhớ lại những ngày trước đây, chị Bieng cho hay chị gặp chồng là anh Kpuih Mon năm 19 tuổi khi đang chăn bò thuê. Thấy anh chịu thương chịu khó, chăm lo làm ăn nên chị quyết theo anh về nhà. Đám cưới được tổ chức giản dị, chỉ là bữa cơm thân mật trong gia đình vì cả hai bên đều nghèo khó.

Sau đám cưới, chị đón tin vui khi mang thai con đầu lòng nhưng chẳng bao lâu, bác sĩ báo tin dữ khi bé nhiễm chất độc da cam. Dù chạy vạy khắp nơi chữa bệnh cho con, nhưng bé Đinh chẳng có tiến triển gì khiến chị không khỏi đau lòng.
Năm Đinh 2 tuổi, bệnh diễn tiến xấu đi, bác sĩ báo gia đình chị cần vào TPHCM điều trị, số tiền khoảng 12 triệu đồng. Thế nhưng lúc này, vợ chồng chị khóc ròng bởi 200.000 đồng còn chẳng có, nói gì đến việc có 12 triệu. Chị đành mang con về nhà chăm sóc.
Kể từ đó, Đinh nằm liệt cho tới bây giờ. Vì chẳng có công việc tử tế nên vợ chồng chị đành đi chăn bò thuê kiếm sống. Vợ chồng chị cõng Đinh trên lưng, rong ruổi khắp nơi, khắp các cánh đồng trên đỉnh đèo H’bông để đi chăn bò thuê. Mỗi tháng họ kiếm được 2 triệu đồng, dù chẳng đáng là bao nhiêu nhưng cũng đủ ăn qua ngày.

Chị Bieng cũng cho hay, lúc đi chăn bò vợ chồng chị chẳng dám ăn, chỉ nấu ít cơm ăn cùng muối vừng, có lúc thì hái lá mì non nấu canh, cuộc sống khốn khổ nhưng anh chị chẳng hề than vãn mà chỉ muốn có sức khỏe còn kiếm tiền nuôi con, mua thuốc cho con.
Ngoài đi chăn bò thuê, anh chị còn đi sấy cỏ, tưới nước, bón phân cho cây kiếm từ 150.000 đến 200.000 đồng/ngày. Chủ nhà thấy thương nên cũng cho anh chị mượn 1 sào đất để trồng mì.
Chia sẻ về hoàn cảnh này, ông Phạm Minh Hùng – Chủ tịch Hội nạn nhân chất độc da cam/dioxin xã H’Bông cũng bày tỏ, đây là hộ đặc biệt khó khăn trong xã. Nhiều năm qua hội đã thường xuyên hỗ trợ cho gia đình, tuy nhiên ông cũng mong muốn gia đình chị Ksor Bieng sẽ nhận dược sự giúp sức từ cộng đồng để vơi bớt nỗi khó khăn.
Tổng hợp