Khi sống trong hoàn cảnh khốn khó, đến bản thân cũng chẳng đầy đủ như những người bình thường khá, người ta mới thấm thía tình nghĩa vợ chồng đẹp đến nhường nào.
Giữa cuộc sống xô bồ, người ta vẫn ca ngợi câu chuyện tình nghĩa của vợ chồng ông Cao, bà Xu. Được biết, họ sống ở vùng nông thôn nghèo khó, cuộc sống cũng chẳng khá giả chút nào, thế nhưng lúc nào, người ta cũng thấy ông bà thương nhau.
Ông Cao thậm chí còn khiến nhiều người cảm phục vì suốt 30 năm qua cõng vợ trên lưng mà không lời than thở. Họ nương tựa nhau đi qua quãng đời tuổi trẻ, tuổi trung niên và chắc chắn là khi về già cũng vẫn thế.

Theo lời kể lại, ông Cao bị mù bên mắt phải từ nhỏ. Còn bà Xu thì là cô gái xinh đẹp trong vùng, chẳng may bà mắc căn bệnh về xương khiến khả năng đi lại không còn.
Cả hai đến với nhau bằng tình cảm và sự thương xót. Cứ như thế suốt 3 thập kỷ, cuộc hôn nhân của họ vẫn êm đẹp, nàng là đôi mắt của chàng, còn chàng là đôi chân của nàng.
Cứ mỗi sáng sớm, người ta lại thấy cảnh ông Cao địu vợ trên lưng đi ra đồng. Dù khổ cực thế nhưng họ chẳng bao giờ rời nhau được nửa bước chân. Lúc nào cả hai cũng quan tâm tới nhau từng chút một, chia ngọt, sẻ bùi chẳng điều gì có thể ngăn cách.

Không ít người khi chứng kiến cảnh ông Cao địu vợ trên lưng, còn tay cầm gậy để chống cho vững, sợ ngã bất chợt vợ sẽ đau, còn vợ ông ngồi trên lưng chồng, tay cầm theo chiếc giỏ, với một cây gậy nữa để chỉ đường. Ông Cao cẩn thận bước từng chút một theo lời chỉ dẫn của vợ.
Điều lạ hơn nữa nhiều năm qua, ông Cao chẳng bao giờ đi giày dép ông cứ thế đi chân đất cõng vợ suốt từng ấy năm. Có khi chân ông dẫm phải vật sắc nhọn đau nhói, nhưng ông vẫn cố đi chân trần vì sợ đi dép sẽ trơn trượt, vợ sẽ nguy hiểm hơn.

Từng sự quan tâm nho nhỏ của đôi vợ chồng này dành cho nhau khiến ai cũng rưng rưng xúc động. Quả thực sống với nhau từng ấy năm không rời, chỉ có thể xuất phát từ tình yêu, tình thương chân thành cùng dìu nhau qua những tháng ngày bĩ cực. Cuộc đời, không phải ai cũng có được may mắn tìm thấy nhau như đôi vợ chồng đặc biệt này.
Nhiều người cũng bày tỏ sự cảm phục khi chứng kiến cuộc sống của đôi vợ chồng già. Họ cho rằng ông Cao, bà Xu dù chẳng lành lặn nhưng họ luôn lao động bằng sức lực của mình, họ không lười biếng, không cầu xin sự thương hại, càng không lừa lọc ai mà làm việc bằng sự lương thiện của chính mình. Điều này quả thực đáng quý.
Trong cuộc sống, vốn có nhiều người không may mắn. Họ có thể khiếm khuyết về thân thể, thế nhưng cái tâm, lòng tốt của họ thì luôn sáng lấp lánh. Thậm chí, ngay cả đối với những người có cơ thể lành lặn, chưa chắc đã có một tấm lòng hoàn hảo và chân thành đến như vậy.

Tổng hợp