Mọi đứa trẻ sinh ra không có quyền được lựa chọn bố mẹ cho mình mà số phận đã an bài, tuy nhiên với bé Phương Tâm điều đó không may mắn chút nào. 2 tháng tuổi mẹ bỏ rơi, sau đó cha tai nạn giờ sống thực vật, em mới 3 tuổi mà chẳng được nhận tình yêu thương từ cả cha lẫn mẹ.
Xót xa thay cho gia đình anh Phạm Văn Khôi ở xã Yên Thắng, huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định. Mỗi lần nghe bé Phương Tâm khóc thét là người ta lại thấy nhói lòng, tận sâu trong tim là một nỗi xót xa, đau đớn đến tủi hờn của người cha già.
Anh Khôi vốn là một người khỏe mạnh, vợ bỏ đi khi con mới đỏ hỏn 2 tháng tuổi. Cảnh gà trống nuôi con nhưng anh không than vãn nửa lời, chăm chỉ đi làm nuôi con và lo lắng cho gia đình.
Thế nhưng, không may một tai nạn xảy ra, anh Khôi trở thành người thực vật không còn khả năng đi lại, cũng chẳng cảm nhận được gì từ cuộc sống xung quanh, chỉ nằm dài trên giường cho qua ngày.
Cuộc sống ngày càng khó khăn, anh Khôi chỉ còn cha già và con nhỏ, chẳng thể nào kiếm ra tiền để trả viện phí cho anh được, cho nên anh được đưa về nhà và phó mặc cho số phận và sự sống của anh được đến ngày nào hay ngày ấy.
Điều đau đớn và xót xa nhất chính là hình ảnh cô con gái của anh Khôi. Mới 3 tuổi đầu mà Phương Tâm đã thiếu đi cả tình yêu thương của bố và mẹ. Cô bé khóc thét trên giường bệnh của cha, mỗi lần mếu máo gọi và đòi bố bế lại khiến ông nội phải vội vàng, cuống quýt bế cô bé ra ngoài.
Nhìn cháu khóc đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt, nhìn sang con trai nằm bất động chẳng một cử chỉ, hành động nào khiến ông Đức càng đau đớn. Ông Đức kể rằng, trước đây con trai ông khỏe mạnh, đi làm nuôi con. Tai nạn bất ngờ khiến anh Khôi trở nên như vậy khiến ông vô cùng đau lòng.
Ông cũng cho biết anh Khôi đã trải qua 2 cuộc phẫu thuât, bác sĩ cũng nói phải điều trị tích cực nhưng bản thân ông Đức không có điều kiện, cháu Phương Tâm thì còn nhỏ ông cũng chẳng bấu víu được vào ai nên đành đưa anh Khôi về nhà phó mặc cho số phận.
Ông Đức cũng đã già yếu, chân tay gầy guộc, nhăn nheo. Ông cũng ở cái tuổi “thất thập cổ lai hi” rồi nhưng gánh nặng trên vai vẫn đè nặng. Ông Đức cũng đau đớn nhiều lắm khi nhìn con trai, nhìn cháu của mình như thế kia.
Tuy nhiên, chẳng có nỗi đau nào bằng nhìn đứa cháu gái mới 3 tuổi thèm thuồng sự yêu thương từ bố và mẹ. Ông lại càng đau đớn hơn mỗi khi nhắc đến người con dâu của mình. Ông Đức kể, vợ chồng con trai xích mích nên con dâu bỏ đi.
Lúc ấy cháu gái mới được 2 tháng tuổi. Con dâu bỏ đi biệt tích, ông cũng chẳng biết đi tận đâu, cũng chẳng liên lạc được. Điều ông buồn nhất là thương cô cháu gái, thấy tội nghiệp cho nó khi sinh ra mà không được nhận tình yêu thương của mẹ và cha.
Còn bé Phương Tâm, dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một cô bé hiểu chuyện, luôn yêu thương cha và ông nội rất nhiều. Đôi khi vẫn khóc nức nở đòi bố bế, nhưng lại thấy thương ông nên khi được ông dỗ dành cô bé cũng nhanh chóng nín và chơi ngoan.
Thế nhưng là trẻ con mà, sự hồn nhiên, ngây thơ lúc nào cũng khiến những bậc làm cha làm mẹ phải rơi nước mắt. Chốc chốc Phương Tâm lại gọi bố, đòi bố bế đi chơi, muốn kéo bố đi lại để có thể chơi cùng con nhưng điều đó giờ chỉ còn trong mơ ước, chẳng biết đến khi nào mới có thể trở thành hiện thực.
Anh Khôi không còn đủ lực kinh tế để nằm viện nên được đưa về nhà thở bình oxy. Nhìn anh ai cũng xót thương, bởi chân tay gầy rộc, co quắp, hơn thế do nằm nhiều các vết loét ở vùng hông ngày càng lớn. Nếu cứ ở nhà thế này chẳng biết anh sống được bao lâu?
Chia sẻ về hoàn cảnh của gia đình anh Khôi, ông Đinh Văn Phán – Phó Chủ tịch xã Yên Thắng tâm sự, vì anh Khôi bị tai nạn nằm một chỗ thế kia nên gia đình ông Đức giờ đây rất khó khăn. Ông đã già lại nông thôn chẳng có kinh tế, giờ lại phải vừa chăm con, vừa lo cho cháu nên ông chẳng biết bấu víu vào ai.
Ông Phán cũng cho biết rằng địa phương đã thăm hỏi động viên nhưng cũng chỉ giúp đỡ được gia đình phần nào thôi, ông rất mong các mạnh thường quân thương xót và hỗ trợ gia đình ông Đức.
Tổng hợp