Vợ bỏ đi, ông bố “chim cánh cụt” phải tự chăm con nhỏ, ai nhìn cũng xót xa

Cuộc sống khó khăn khiến anh Hải phải đi làm thuê nhưng không may sau một tai nạn anh đã bị mất đi hai cánh tay.

Cuộc đời của anh thay đổi hoàn toàn, vợ không chịu đựng khổ được nên bỏ anh và con mà đi, chỉ còn anh Hải chật vật lo cho bản thân chưa xong lại phải chăm con nhỏ.

Anh Nguyễn Văn Hải, sinh năm 1990, ở thôn 4, xã Cổ Đạm, Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Vì cuộc sống gia đình khó khăn cho nên anh Hải sớm đã phải bươn chải ngoài đời kiếm sống.

Lấy vợ và sinh được một cậu con trai kháu khỉnh nhưng để lo cho gia đình, anh Hải phải rời quê vào miền Nam làm thuê.

Cũng chẳng có công việc ổn định, anh Hải phụ thợ cơ khí tư nhân, nên ai thuê gì anh Hải đều làm, miễn sao có tiền lo cho gia đình và bố mẹ ở quê.Thế nhưng, cuộc sống nghiệt ngã khi cái ngày định mệnh ấy xảy ra đã khiến cuộc đời anh Hải thay đổi hoàn toàn.

Vào buổi chiều ngày 26/8/2016, anh Hải bị điện cao thế phóng xuống khi đang làm dàn mái tôn cho chủ nhà khiến anh bị điện giật nằm bất tỉnh ngay trên mái tôn.

Được người anh rể sơ cứu, đưa vào viện cấp cứu, nhưng may mắn lắm anh Hải mới giữ được mạng sống. Tuy nhiên, vì bị bỏng quá nặng dẫn đến hoại tử nên anh Hải phải cắt cụt cả 2 tay đến gần vai.

Mỗi lần nhớ lại giây phút trong bệnh viện, anh Hải lại nghẹn ngào nói, khi anh tỉnh dậy thấy mình may mắn khi còn sống, tuy nhiên bác sĩ nói với anh hai tay bị cháy không thể nào cứu được, đành phải cắt đi.

Lúc đó, anh như người mất hồn nhưng để giữ mạng sống của mình anh đã phải cắt cụt 2 tay và ca phẫu thuật đã được thực hiện trong hơn 2 giờ đồng hồ.

Giữ được mạng sống nhưng với anh Hải cuộc sống như đi vào ngõ cụt. Anh lúc nào cũng buồn bã, lo lắng cho cuộc sống sau này. Lo cho bản thân thì ít mà anh lo cho gia đình nhỏ của mình thì nhiều, làm sao mình đang trụ cột gia đình, giờ vợ con sống kiểu gì đây?

Có những lúc anh từng nghĩ đến việc quên sinh để cho vợ con, gia đình bớt khổ vì mình nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại anh càng thương gia đình mình hơn nên lại cố gắng gượng sống tiếp.

Cuộc sống của anh từ khi ở viện về cũng vô cùng khó khăn, vừa mất hai tay, mọi hoạt động từ đứng lên, ngồi dậy đều không được vững vàng như trước.

Anh Hải bùi ngùi tâm sự, chân anh rất yếu, mất hai tay nên lại càng mất thăng bằng, giờ làm gì cũng không chuẩn nữa, có khi ngồi lâu đứng lên còn liêu xiêu, không vững.

Thân xác đau đớn nhưng với anh Hải có khi nó không bằng vết đau trong lòng. Anh về nhà được vài tháng điều trị thì vợ anh lẳng lặng bỏ đi biệt tích, không để lại lời nhắn nào.

Lúc đầu, anh Hải gọi điện nhắn tin thì chị còn trả lời và bảo anh rằng tâm lý chị bất ổn nên gửi con cho ông bà chăm sóc, chị về quê nghỉ ngơi. Thế nhưng, về sau, mỗi lần anh Hải liên lạc thì chị đều bặt vô âm tín, đến tin nhắn cũng không gửi.

Nói đến vợ mình, anh Hải buồn bã nói, anh hỏi bố mẹ vợ thì ông bà nói rằng vợ anh đã đi làm xa rồi, không ở nhà. Anh gọi, nhắn tin nhiều nhưng vợ anh không bắt máy.

Điều mà anh lo lắng nhất lúc này chính là cậu con trai bé bỏng của hai người. Con còn nhỏ quá. Bản thân anh cụt tay không tự chăm sóc mình được giờ ai có thể chăm con ngoài mẹ, thế nhưng anh càng cố liên lạc với vợ thì lại càng không được.

Bà Đường – mẹ của anh Hải thương con tàn phế, vợ bỏ đi bỏ lại con trai bé nhỏ nên đành bỏ nhà để đến nhà con trai chăm sóc cho hai bố con. Còn bố của anh Hải, dù tuổi đã cao gần 60 tuổi rồi nhưng vì vẫn phải lo kinh tế nên ông lại lặn lội vào Nam làm thuê.

Mỗi ngày, bà Đường lại sang nhà con trai từ sáng sớm, nấu ăn, chăm sóc và phục vụ cho cả hai bố con anh Hải. Đến cuối ngày bà lại bế cháu về nhà mình cho cháu ngủ để anh Hải được nghỉ ngơi mà không bị con quấy khóc.

Nhìn mẹ ngày nào cũng tất tả chạy qua chạy lại, ngày vất vả, đêm lại phải chăm cháu khiến anh Hải rất đau lòng. Mỗi lần nhìn thấy mẹ như thế anh Hải lại càng tự nhủ mình phải cố gắng khỏe lên để đỡ đần, phụ giúp trông con cho mẹ đỡ vất vả.

Nhờ sự cố gắng và nghị lực vươn lên của mình, anh Hải đã tự làm được những việc đơn giản. Anh tự chăm sóc bản thân và chơi với con. Dù có lúc con ngã, có khi anh đỡ được con dậy và cũng có lúc không đủ sức đỡ con dậy nhưng anh không vì thế mà tuyệt vọng. Mỗi ngày anh đều phải cố gắng hơn.

Anh Hải còn trẻ còn rất nhiều ước mơ chưa thực hiện được và có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh có thể thực hiện được ước mơ ấy bởi giờ anh đâu còn sức khỏe để có thể biến ước mơ thành hiện thực. Chính vì thế mỗi khi nói đến ước mơ, anh Hải đều buồn rầu, chán nản.

Nhìn bản thân anh thấy mình thật sự vô dụng. Anh tâm sự, anh cảm thấy vô cùng có lỗi, cụt tay chẳng thể tự lo cho bản thân, từng này tuổi còn ăn bám, là gánh nặng cho bố mẹ. Nghĩ con còn bé mà giờ vợ bỏ đi như thế thì anh làm sao mà chăm được con. Anh cũng mong ước anh sẽ có thể lắp được đôi tay giả để làm việc và chăm con.

Là một người mẹ, bà Đường đau đớn khi nghe những lời tự đáy lòng của anh Hải. Bà thương con bao nhiêu thì thương cháu gấp bội bởi vì cháu còn quá nhỏ mà đã bị mẹ bỏ rơi, bố thì tàn phế như thế.

Bà Đường nghẹn ngào nói, bà thương cháu của bà nhiều lắm, bố nó thì giờ việc gì bà cũng phải lo lắng, chăm sóc. Bé con thì còn bé mà lại phải chịu cảnh khốn khổ như thế, chẳng biết sau này khi ông bà ốm yếu, ai sẽ là người chăm sóc cho 2 bố con.

Còn đối với anh Hải, anh vẫn luôn mong một ngày nào đó sẽ được ghép đôi tay giả, để anh có thể tự chăm sóc bản thân và chăm sóc, nuôi nấng con trai thành người.

Tổng hợp

Related Posts

N͏͏g͏͏ư͏͏ờ͏͏i͏͏ p͏͏h͏͏ụ n͏͏ữ c͏͏ó “b͏͏ụn͏͏g͏͏ b͏͏ầ͏͏u͏͏” k͏͏h͏͏ổ͏͏n͏͏g͏͏ l͏͏ồ, l͏͏ớn͏͏ d͏͏ầ͏͏n͏͏ s͏͏u͏͏ố͏͏t͏͏ 2 n͏͏ăm͏͏

C͏͏á͏͏i͏͏ b͏͏ụn͏͏g͏͏ p͏͏h͏͏ìn͏͏h͏͏ t͏͏o͏͏ k͏͏h͏͏i͏͏ế͏͏n͏͏ c͏͏ô k͏͏h͏͏ôn͏͏g͏͏ t͏͏h͏͏ể͏͏ n͏͏ằm͏͏ n͏͏g͏͏ủ t͏͏h͏͏o͏͏ả͏͏i͏͏ m͏͏á͏͏i͏͏, t͏͏h͏͏ậ͏͏m͏͏ c͏͏h͏͏í n͏͏g͏͏ư͏͏ờ͏͏i͏͏ p͏͏h͏͏ụ n͏͏ữ n͏͏à͏͏y͏͏ c͏͏òn͏͏ r͏͏ơi͏͏ v͏͏à͏͏o͏͏ t͏͏ìn͏͏h͏͏ c͏͏ả͏͏n͏͏h͏͏ đ͏͏ứ͏͏n͏͏g͏͏ c͏͏ũn͏͏g͏͏ k͏͏h͏͏ôn͏͏g͏͏ đ͏͏ư͏͏ợc͏͏…

Na͏m͏ s͏i͏n͏h͏ b͏ị “u͏n͏g͏ t͏h͏ư͏ m͏áu͏” t͏r͏a͏o͏ b͏ằn͏g͏ t͏ốt͏ n͏g͏h͏i͏ệp͏ r͏ồi͏… r͏a͏ đ͏i͏

Ng͏u͏y͏ễn͏ Đô͏n͏g͏ Kh͏a͏n͏g͏ b͏ị u͏n͏g͏ t͏h͏ư͏ m͏áu͏ . Th͏ầy͏ c͏ô͏ đ͏ến͏ t͏â͏̣n͏ n͏h͏à t͏r͏a͏o͏ b͏ằn͏g͏ t͏ô͏́t͏ n͏g͏h͏i͏ệp͏ đ͏ể h͏o͏àn͏ t͏h͏àn͏h͏ t͏â͏m͏ n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ b͏ạn͏. Kh͏a͏n͏g͏ q͏u͏a͏ đ͏ời͏…

M͏ắ͏͏͏͏͏͏c͏͏͏͏͏͏͏ d͏͏͏͏͏͏͏ị͏͏͏͏͏͏ t͏͏͏͏͏͏͏.ậ͏͏͏͏͏͏t͏͏͏͏͏͏͏ h͏͏͏͏͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏ế͏͏͏͏͏͏m͏͏͏͏͏͏͏ g͏͏͏͏͏͏͏ặ͏͏͏͏͏͏p͏͏͏͏͏͏͏ c͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏à͏͏͏͏͏͏o͏͏͏͏͏͏͏ đ͏͏͏͏͏͏͏ờ͏͏͏͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏

 D͏ị t͏ật͏ b͏ẩm͏ s͏i͏n͏h͏ k͏h͏i͏ến͏ c͏ậu͏ b͏é t͏r͏ô͏n͏g͏ n͏h͏ư͏ c͏ó 2 k͏h͏u͏ô͏n͏ m͏ặt͏ n͏ê͏n͏ đ͏i͏ đ͏â͏u͏, b͏é c͏ũn͏g͏ p͏h͏ải͏ h͏ứn͏g͏ c͏h͏ịu͏ n͏h͏ữn͏g͏ án͏h͏ m͏ắt͏ t͏ò m͏ò v͏à…

Bị͏͏͏ d͏͏͏͏ì r͏͏͏͏u͏͏͏͏ộ͏͏͏t͏͏͏͏ “t͏͏͏͏h͏͏͏͏i͏͏͏͏ê͏͏͏͏u͏͏͏͏ s͏͏͏͏ố͏͏͏n͏͏͏͏g͏͏͏͏” v͏͏͏͏ì 3 t͏͏͏͏r͏͏͏͏i͏͏͏͏ệ͏͏͏u͏͏͏͏ đ͏͏͏͏ồn͏͏͏͏g͏͏͏͏

B͏͏͏͏͏͏͏à͏͏͏͏͏ T͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏ắ͏͏͏͏͏m͏͏͏͏͏͏͏ k͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏ô͏͏n͏͏͏͏͏͏͏g͏͏͏͏͏͏͏ n͏͏͏͏͏͏͏g͏͏͏͏͏͏͏ờ͏͏͏͏͏ P͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏ư͏͏͏͏͏͏͏ợn͏͏͏͏͏͏͏g͏͏͏͏͏͏͏ l͏͏͏͏͏͏͏ạ͏͏͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏ c͏͏͏͏͏͏͏ó t͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏ể͏͏͏͏͏ n͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏ẫ͏͏͏͏͏n͏͏͏͏͏͏͏ t͏͏͏͏͏͏͏â͏͏͏͏͏͏͏m͏͏͏͏͏͏͏ t͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏ê͏͏͏͏͏͏͏u͏͏͏͏͏͏͏ s͏͏͏͏͏͏͏ố͏͏͏͏͏n͏͏͏͏͏͏͏g͏͏͏͏͏͏͏ c͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏á͏͏͏͏͏u͏͏͏͏͏͏͏ t͏͏͏͏͏͏͏r͏͏͏͏͏͏͏α͏͏i͏͏͏͏͏͏͏. ɓ͏͏͏é t͏͏͏͏͏͏͏͏r͏͏͏͏͏͏͏͏α͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏͏ 6 t͏͏͏͏͏͏͏͏u͏͏͏͏͏͏͏͏ổ͏͏͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏͏ ɓ͏͏͏ị͏͏͏͏͏ d͏͏͏͏͏͏͏͏ì r͏͏͏͏͏͏͏͏u͏͏͏͏͏͏͏͏ộ͏͏͏͏͏t͏͏͏͏͏͏͏͏ t͏͏͏͏͏͏͏͏h͏͏͏͏͏͏͏͏i͏͏͏͏͏͏͏͏ê͏͏͏͏͏͏͏͏u͏͏͏͏͏͏͏͏ s͏͏͏͏͏͏͏͏ố͏͏͏͏͏n͏͏͏͏͏͏͏͏g͏͏͏͏͏͏͏͏ ʋ͏͏͏ì m͏͏͏͏͏͏͏͏ón͏͏͏͏͏͏͏͏ n͏͏͏͏͏͏͏͏ợ 3…

“Gư͏ơ͏n͏g͏ m͏ặt͏ q͏u͏ỷ” h͏àn͏h͏ h͏ạ t͏u͏ổi͏ x͏u͏â͏n͏

Tr͏ư͏a͏ 24/4, c͏h͏ún͏g͏ t͏ô͏i͏ đ͏ến͏ p͏h͏òn͏g͏ 512, k͏h͏o͏a͏ Ph͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ t͏ạo͏ h͏ìn͏h͏ – t͏h͏ẩm͏ m͏ỹ (Vi͏ện͏ Bỏn͏g͏ Qu͏ốc͏ g͏i͏a͏) đ͏ể g͏ặp͏ a͏n͏h͏ Cà Vă͏n͏ Xi͏ê͏n͏ (SN 1984)…

X͏e͏͏ k͏͏h͏͏ác͏͏h͏͏ v͏͏ư͏͏ợt͏͏ đ͏͏èn͏͏ đ͏͏ỏ g͏͏â͏͏y͏͏ t͏͏a͏͏i͏͏ n͏͏ạn͏͏ l͏͏i͏͏ê͏͏n͏͏ h͏͏o͏͏àn͏͏

T͏r͏͏ê͏͏n͏͏ t͏͏u͏͏y͏͏ến͏͏ đ͏͏ư͏͏ờn͏͏g͏͏ P͏h͏͏a͏͏n͏͏ N͏g͏͏ọc͏͏ H͏i͏͏ển͏͏, t͏͏h͏͏àn͏͏h͏͏ p͏͏h͏͏ố C͏à M͏a͏͏u͏͏, t͏͏ỉn͏͏h͏͏ C͏à M͏a͏͏u͏͏, m͏͏ột͏͏ x͏͏e͏͏ k͏͏h͏͏ác͏͏h͏͏ 16 c͏͏h͏͏ỗ, c͏͏h͏͏ạy͏͏ v͏͏ới͏͏ t͏͏ốc͏͏ đ͏͏ộ c͏͏a͏͏o͏͏ s͏͏a͏͏u͏͏ k͏͏h͏͏i͏͏ v͏͏ư͏͏ợt͏͏ đ͏͏èn͏͏…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *