Nuôi con với một gia đình có đủ vợ đủ chồng đã không phải là điều đơn giản, giờ ông bố đơn thân lại nuôi một người con tàn tật thì còn khó khăn đến nhường nào. Vậy mà ông bố này vẫn ngày ngày chăm sóc con, đưa con đi học đường núi hơn 28km mỗi ngày để tới trường, thật sự khiến nhiều người phải nhói lòng.
Tình phụ tử thiêng liêng biết nhường nào khi mỗi ngày ông bố tên An (- tên nhân vật đã được thay đổi) mỗi ngày cõng đứa con trai khuyết tật đến trường. Anh An sống ở vùng quê nghèo khó, hẻo lánh xa xôi, xe cộ qua lại cũng chẳng có nhiều.
Mỗi ngày cứ vào buổi sáng sớm, dậy cơm nước cho con rồi lại cõng con trên lưng đến trường. 9 giờ sáng, anh lại về nhà và làm công việc đồng áng.
Cả ngày vất vả, chật vật với công việc nhà, việc đồng ruộng nhưng đến 4 giờ chiều, anh lại tất tả đến trường để cõng con về nhà. Mỗi ngày, anh đi bộ đến 28 cây số để đưa và đón con đi học.
Anh An tâm sự đầy tự hào rằng, anh và con chưa bao giờ đến trường muộn. Bởi vì lúc nào cả hai bố con cũng rất đúng giờ. Vào những hôm trời mưa, bùn lầy, đường đất dễ trơn trượt, lại thêm cậu con trai trên lưng nhưng anh An vẫn cố gắng đưa con đến trường. Nửa năm, anh An đã phải thay tới 3 đôi giày cao su vì đường đi quá khó khăn mà anh lại đi bộ quãng đường dài.
Hai bố con anh An có cuộc sống vô cùng vất vả. Chỉ vì cái nghèo, cái khó mà vợ anh không chịu đựng được nên đành bỏ bố con anh mà đi từ khi con trai còn rất nhỏ.
Thương con tật nguyền lại thiếu thốn tình cảm của mẹ nên anh An luôn cố gắng chăm sóc và bù đắp cho con bằng tình yêu của mình.
Cậu bé con của anh An bị dị tật bẩm sinh không thể nào đi lại được cho nên cậu bé phải học muộn hơn các bạn cũng trang lứa. Năm nay cậu bé đã 12 tuổi nhưng mới chỉ học lớp 1. Vì thương con, không muốn con thua bạn kém bè cho nên ngày ngày anh An vẫn cõng con 28 cây số để đi học như vậy.
Có lẽ không chỉ riêng anh An thôi đâu, còn rất nhiều các ông bố, bà mẹ khác nữa, dù không phải địu con trên lưng nhưng họ vẫn ngày ngày đưa, đón con đi học để mong sao con khôn lớn, trưởng thành và có một tương lai tươi sáng.
Câu chuyện về tình yêu thương con vô điều kiện của anh An đã khiến nhiều người khâm phục. Sự khâm phục ấy không chỉ bởi ý chí tự lực tự cường, tự vượt lên số phận và đó còn là tình yêu thương vô bờ bến mà anh dành cho cậu con trai tật nguyền.
Dù con sinh ra không được quyền lựa chọn bố mẹ cho mình nhưng thực sự cậu bé đã quá may mắn khi có được người cha luôn yêu thương và chiều chuộng, chăm sóc em vô điều kiện.
Đây cũng là hình ảnh mà nhiều người trong chúng ta cần soi lại bản thân mình, hãy sống có tâm, có tình yêu thương dành cho cha mẹ của mình. Hãy quan tâm đến họ khi còn có thể vì lúc nào họ cũng sống vì chúng ta.
Tổng hợp